Tả ông ngoại em
Trong gia đình người mà em kính yêu nhất là ông ngoại.Ông! một tiếng gọi đơn sơ mà thân thương,chính ông ngoại đã nuôi em từ khi em còn nhỏ.Hình ảnh ông hiền từ,phúc hậu cả đời khổ cực làm việc vì con vì cháu.
Ông ngoại em năm nay 61 tuổi.Ông là bộ đội nhưng đã về hưu.Người ông dong dỏng cao,thân hình hơi gày nhưng ông làm việc rất nhanh nhẹn.Gương mặt ông dài, vầng trán cao và rộng.Đôi mắt ông sáng, mỗi khi cười những nết nhăn trên khóe mắt lại hiện lên.Môi ông hơi thẫm, mỗi khi cười, nụ cười ấy lại toát lên vẻ phúc hậu. Mái tóc ông trắng như cước trải hất về phía sau để lộ vầng trán cao hói.Nước da ông hơi đen, bàn tay ông rất gầy và nhăn nheo, có những nốt đồi mồi đã in sâu.
Ông thường mặc bộ đồ ngủ , bước chân ông khoan thai, dáng người quắc thước. Ông sống rất điều độ , ngủ lúc mười một giờ đêm , dậy lúc năm giờ sáng chạy quanh vườn tập thể dục .Sau đó , ông xách nước tưới cây và tỉa cành , bắt sâu cho cây .
Ông thường kể chuyện cho em nghe những câu chuyện thời chiến tranh đánh Tây , đánh Mĩ .Ông dạy dỗ em đức tính làm người.
Được sống với ông, em hoc được rất nhiều điều.Em sẽ học thật giỏi để không phụ lòng của ông.Em mong ông sẽ sống trăm tuổi để con cháu đươc nhờ.