Một người đàn ông đến tìm vua Solomon khi ông đang chơi với những đứa con.
Người đàn ông hỏi:
– Nhà vua làm ơn giúp cho chuyện này. Tôi sống đủ đầy, có nhà to, có nhiều nô lệ nhưng tôi thấy những ý nghĩ của mình chỉ hướng về những cái nhất thời và nhỏ nhặt chứ không phải những cái vĩnh cửu và đạo đức.
Solomon hỏi người đàn ông:
– Thế đạo đức là gì?
– Đạo đức – là các đi đến cái cao thượng, bỏ qua cái thấp hèn, đạt được cái chính yếu của mình và coi khinh những điều vặt vãnh. – Người đàn ông trả lời.
Nhà vua chau mày:
– Ta hỏi lại anh lần nữa: đạo đức là gì?
– Là con đường để đạt đến Thượng Đế.
Nhà vua càng chau mày nhiều hơn nữa.
– Ta hỏi anh lần thứ ba: đạo đức là gì?
– Đạo đức – là những gì làm cho tâm hồn thanh sạch hơn, sáng sủa hơn.
Vua Solomon nói chậm rãi:
– Ta hỏi anh ba lần, còn anh là người suốt ngày suy nghĩ về đạo đức mà không thể trả lời chính xác. Anh muốn đạt đến cái cao cả, bỏ qua cái thấp hèn, nhưng anh làm sao có thể đi lên bậc thang cao mà không đi qua bậc thấp? Anh muốn đạt đến Thượng Đế nhưng không biết điều gì đợi anh ở chốn trời xanh. Anh muốn trở nên sáng sủa hơn nhưng ánh sáng là gì nếu như không có bóng đêm?
Và nói thêm:
– Đêm thay cho ngày, và không có gì lâu dài – không ánh sáng, không bóng tối. Làm sao ta có thể nhận biết được ngày nếu không biết đêm? Bởi thế, những ý nghĩ thấp hèn luôn đi cùng với những nghĩ suy cao thượng. Anh hãy yêu mến những người vợ của mình, những nô lệ của mình, những người hàng xóm của mình, hãy làm gương cho họ, mỗi buổi chiều trước khi đi ngủ hãy tự hỏi mình: hôm nay ta đã làm gì để hạnh phúc hơn, liệu ta có lấy đi quá nhiều thứ mà làm hại cho người khác? Chỉ có như vậy thì cuộc đời anh mới trở nên có ích, và chỉ như vậy, sau khi chết người đời mới gọi anh là người có đạo đức.
Người đàn ông cảm tạ nhà vua và trở về nhà của mình, cứ tiếc rằng sao không đến hỏi nhà thông thái sớm hơn.