Truyện ngắn Đôi giày

   Ngày ấy, cậu không có nổi một bộ áo quần lành lặn để đến trường. Tất cả chỉ là đồ thải đi của họ hàng từ thành phố gửi về.  
Nó cũ kĩ, nhăn nhúm như ruột mèo. Vậy nên, khốn khổ thân câu, luôn phải chịu sự chế giễu từ bạn bè.

Cái tuổi non nớt, hàng ngày câu chỉ biết than thân, trách phận. Cậu đỗ hết tội lỗi vì cái nghèo cho bố mẹ dù họ đã bằng mọi cách kiếm tiền để lèo lái cả gia đình đến ngày hôm nay. Bốn đứa con đang tuổi ăn học. chúng hơn nhau chỉ vài tuổi.

Cậu là con thứ 2, vậy mà chưa bao giờ cậu đưa đôi tay mình ra để đỡ lấy tí chút nhọc nhằn giúp bố mẹ. cậu cho mình cái quyền đó, vì nghĩ rằng :”họ đẻ ra cậu được thì phải có trách nhiệm nuôi cậu”. 
Một thời gian sau, mọi việc chẳng có gì thay đổi nếu như bố cậu không mang về một đôi giày. Tuy cũ nhưng còn nguyên vẹn. Kiểu giày cậu thích mà họ thì không thể mua một đôi giày trưng bày trong cửa hàng.
Bố cậu đã tưởng tượng ra nét mặt cậu vui vẻ khi đón lấy món quà đó từ cha. Nhưng ngược lại, cậu cầm lấy rồi ném thẳng nó xuống góc giường. Quay lưng bỏ đi.
Cũng ngay chiều hôm đó, do một chút bẩn cẩn, bố cậu bị té trên cao xuống khi đang lợp mái nhà thuê cho hàng xóm . Mọi người tất tả đưa ông đến viện, nhưng do tuổi cao, nhọc nhằn bấy lâu nên cha cậu không thể vượt qua. Giây phút đó, cậu đang ở trên trường, còn mãi trách móc cái nghèo, thì ở trạm xá cha cậu trút hơi thở cuối cùng. Chỉ kịp nhắn lại :”đôi giày…”
Quá tiếc thương vì trụ cột gia đình ra đi đột ngột, mẹ cậu cũng ngã quỵ. Chị và hai đứa em phải bỏ ngang việc học giữa chừng để kiếm sống và dành lại tiền cho cậu cơ hội tiếp tục đến trường. Bởi họ tin tưởng cậu là người sáng dạ, sẽ thành đạt. Nhưng đáng tiếc thay, cậu vẫn thế, vẫn ì ạch trong học lực, vẫn thường chán nản như xưa.
Rồi tất bật cuốn mọi thứ đi, đôi giày vẫn năm trong góc. Không ai còn nhớ đển lời cha cậu thì thầm chiều hôm đó. 
Một buổi sáng nghỉ học, cậu mang quả bóng ra chơi, bất cẩn cậu làm rơi vào góc giường. bên cạnh đôi giày cũ, nay lại càng cũ vì thời gian. 
Chần chừ một hồi, cậu xỏ vào chân. Như vướng phải cái gì đó, cậu đút tay vào bên trong. Một tờ giấy được gấp tư, cùng một sợi dây bé tí.
Là nét chữ của cha cậu, cậu bồi hồi mở ra
“Con trai của bố!
Bố xin lỗi vì đã bắt con lớn lên trong gia đình này, bố không thể mang đến cho con cuộc sống như con mong muốn, ước ao. Là lỗi của bố, bố không trách con vì bố biết, con đáng lẽ có thể được tất cả mọi thứ con cần nếu như bố không vì quá thương đứa bé bị một gia đình giàu có bỏ rơi, họ sợ sẽ bị kỉ luật khi sinh con là đứa thứ ba trong gia đình, tương lai họ sẽ mất. Nên bố đã mang con về khi bố đẩy xe nước mía đi qua đó, một người đàn bà đã năn nỉ bố giúp họ bỏ con đi hoặc cho ai cũng được, miễn đừng để con lảng vảng đến. Rồi không một lời trăn trối họ quay lưng sau khi dúi vào tay bố một bọc tiền.
Bố về đưa số tiền đó cho mẹ để mua sữa nuôi con. Nhưng vì gia đình ta khốn khó quá nên sau khi hai em con ra đời thì sô tiền đó cũng hết. Vậy là, con trai của cha đã phải lớn lên trong thiếu thốn.
Cha, mẹ và các chị em chưa bao giờ xem con là đứa con rơi. Mọi người yêu thương và xem con như một phần không thể thiếu trong gia đình. 
Khi nhìn vào mắt con, bố hiểu được con nghĩ gì. Nhưng hãy thông cảm cho bố mẹ. Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.
Sau nhiều đêm đắn đo. Chúng ta quyết định sẽ nói địa chỉ bố mẹ đẻ của con để con tìm đến họ, có thể bây giờ họ cũng đang hối hận và nhớ đến con, hãy cầm lấy sợi dây mà ngày xưa họ đeo ở chân cho con ấy, mang đôi giày này nữa, chắc là của ai trong gia đình, bố đã nhặt được khi đi qua nhà đó. Con hãy sống cuộc sống dành cho mình, còn bố mẹ và chị em của con sẽ vui vẻ chấp nhận. Nhưng hãy nhớ, nếu họ hất hủi, từ chối con thì cứ quay về đây, mọi người luôn dang rộng vòng tay chào đón con, con nhé.
Cả nhà yêu con…
Địa chỉ: số 5, đường…”
…!